Lục căn
Mục lục
Tham khảo:
- https://vi.wikipedia.org/wiki/S%E1%BA%A3u_c%E1%BA%A3nh
- Kinh Trung Bộ, kinh “Trung A-hàm – Quán lục nhập”.
- Thích Minh Châu, Phật học phổ thông, khóa XXVIII.
- Thích Nhất Hạnh, Bước tới thảnh thơi.
Lục căn (ṣaḍ-āyatana) là sáu giác quan: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý. Đây là “cửa ngõ” tiếp xúc thế giới, đồng thời là nơi phát sinh phiền não nếu thiếu chánh niệm.
1. Mắt (nhãn căn)
- Nhận biết hình sắc; dễ dính mắc vào đẹp – xấu.
- Tu tập: quán vô thường, không chấp trước hình sắc; thực hành “nhìn sâu”.
2. Tai (nhĩ căn)
- Nhận biết âm thanh; dễ bị lời khen chê chi phối.
- Tu tập: nghe với chánh niệm, không vội phản ứng; lắng nghe sâu.
3. Mũi (tỷ căn)
- Nhận biết mùi hương; dễ tham đắm hương thơm, khó chịu mùi hôi.
- Tu tập: tỉnh thức trong hơi thở, nhận biết cảm xúc đi kèm mùi.
4. Lưỡi (thiệt căn)
- Nhận biết vị; dễ sinh tham ăn, lời nói thiếu kiểm soát.
- Tu tập: ăn trong chánh niệm, nói lời ái ngữ.
5. Thân (thân căn)
- Nhận biết cảm xúc, nóng lạnh, đau nhức.
- Tu tập: quán cảm thọ ngay khi phát sinh, chăm sóc sức khỏe lành mạnh.
6. Ý (ý căn)
- Nhận biết ý tưởng, tưởng tượng, phân biệt.
- Tu tập: ghi nhận dòng suy nghĩ, không đồng nhất với chúng; phát triển chánh niệm.
Ý nghĩa thực hành
- Lục căn cùng với lục trần và lục thức tạo thành lục nhập – mấu chốt của thập nhị nhân duyên.
- Phòng hộ lục căn bằng chánh niệm giúp tâm không bị “ô nhiễm” từ ngoại cảnh.
- Trong đời sống hiện đại, đặt ranh giới công nghệ (âm thanh, hình ảnh) là cách bảo vệ lục căn hữu hiệu.